—-
Nhật ký:
Ngày 10/10/2030
Cũng như mọi ngày, tôi luôn thức dậy vào lúc mặt trời đã lên đỉnh đầu. Sau khi dụi mắt một hồi định thần, tôi cầm điện thoại lên xem lệnh long BTC vào hôm qua hiện giờ đã đi về vùng đất nào rồi. May quá, ăn được 85%, vậy là hôm nay lại có tiền.
Vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, hôm nay tôi thật sự thấy biết ơn lạ kỳ. Biết ơn vì cách đây 10 năm, tôi biết về Crypto, biết về BTC, biết về ETH, để giờ đây, mọi người đều sử dụng tiền điện tử như một phương tiện thanh toán hằng ngày.
Và rồi chợt nghĩ, đầu tư vào BTC từ lúc đu đỉnh $60k, nhưng giờ đây BTC đã lên đến $1.6B cho 1 BTC, cũng gọi là ăn to đấy, nhưng cái phấn khích nhất phải là đã đầu tư đúng về mindset, để giờ chẳng cần làm gì, ngồi nhà đánh vài lệnh vui vẻ, ăn hay thua cũng chả quan trọng.
Sao hôm nay cảm thấy vui thế ta? Chắc là điềm may rồi, thế thôi tội gì không soi chart đánh một lệnh nữa. Nhưng rồi nhà bỗng cúp điện…
Câu chuyện bắt đầu từ đây
Cúp điện thì thôi, coi như hôm nay nghỉ một bữa vậy. Tôi mở Telegram để xem thử mọi người hôm nay có đang bàn về LUNA không, LUNA hôm qua vừa phá đỉnh lần nữa mà. Nhưng chợt nhớ ra có điện đâu mà có Internet, cảm thấy trong lòng hơi bức bối nhẹ, vì không vào Telegram được, cũng không thể lên mạng lướt nhăng lướt cuội.
Ngày 11/10/2030
Sáng sớm đã thấy không vui rồi đấy, đã qua một ngày, nhưng điện vẫn không được mở lại. Tôi đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy nồi bò kho ra định chịu khó ăn nguội vậy, thì đã bị hư do tủ lạnh không hoạt động. Tiếc thật, mới nấu được 2 ngày thì phải bỏ đi gần nửa nồi.
Một ngày cứ thế trôi dần, điện thoại và sạc pin dự phòng cũng bắt đầu cạn. Ý thức được điều này, tôi đã bật chế độ tiết kiệm pin để còn sống qua được những ngày sau.
Ngày 16/10/2030
Đã 1 tuần trôi qua không có điện, đồ ăn trong nhà cũng cạn dần. Tôi đi ra siêu thị để mua ít lương thực thì mới biết, cả siêu thị cũng không có điện, dẫn đến các khu tối om. Gần cả trăm người đang tập trung ở các quầy đồ ăn, tính tiền.
Và do không đủ điện dự trữ, nên hôm nay siêu thị đã thất thủ, tính tiền bằng cách… dò thủ công từng món. Điều tệ hơn, đó là không thể quẹt thẻ được, dẫn đến rất nhiều người không cầm sẵn tiền mặt phải bỏ xếp hàng ra cây ATM rút tiền để bán vội ít ETH để có tí tiền.
Nhưng không có điện, thì ATM nào hoạt động?
Tôi vẫn còn một lượng tiền giấy đủ để chi trả cho số lương thực này. Cảm thấy mình thật may mắn vì thói quen cân bằng Portfolio không chỉ ở các dự án đầu tư, mà còn cả tiền mặt và tiền điện tử. Dù vậy, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng về một điều gì đó, một điều không thể gọi tên.
Về đến nhà, tôi rót một cốc nước để uống vì sự ngột ngạt của siêu thị không máy lạnh đã lấy đi gần như tất cả năng lượng của tôi. Lúc này, tôi mới phát hiện ra một chuyện: Sự lo lắng lúc nãy chính là việc nguồn nước tôi đang uống cũng được lọc từ máy, mà máy chạy bằng điện nốt. Điều này nghĩa là, nếu việc cúp điện xảy ra lâu hơn, tôi sẽ không có nước uống.
Vội vã chạy đến hàng nước thì chỉ còn đúng 6 bình, trong khi mọi ngày thì chả ai thèm để ý. Không để vụt mất, tôi gom cả 6 lên xe đẩy.
Cơn khủng hoảng thật sự
Ngày 20/10/2030
Đã 10 ngày mất điện, tôi cảm thấy khủng hoảng, Facebook không hoạt động, Telegram giờ cũng chết, không thể liên lạc với bạn bè, không biết được thế giới đang vận hành như thế nào, BTC đang ở giá bao nhiêu, Portfolio của tôi có bị âm không,… hàng tỉ câu hỏi đang nhảy múa trong đầu khiến tôi cảm giác bất lực và vô tình thiếp vào giấc ngủ.
Ngày 25/10/2030
Cả thành phố đang trở nên hỗn loạn, mọi công việc từ văn phòng cho đến nhà cửa đều bị kẹt cứng bởi vì không có điện:
- Không có điện, máy tính không mở được, dữ liệu không thể xuất ra, không thể gửi mail;
- Không có điện, tàu điện không hoạt động, trạm xăng không mở cửa, xe ai hết xăng thì phải đi bộ;
- Không có điện, thang máy coi như không tồn tại, ai ở tầng 20 của chung cư cũng phải cắn răng mà leo lên;
- Không có điện, việc vận chuyển cũng bị đình trệ, các siêu thị không chỉ vắng khách, mà còn vắng cả nhân viên;
- …
Siêu thị thì như bị rug-pull, không còn tí thực phẩm nào, mà những thứ như điện thoại, máy tính, đồ gia dụng thì chả ai thèm ngó tới. Khi chỉ còn trong tay 2 bình nước, tôi đứng trước 3 con đường:
- Ở nhà chờ tín hiệu tốt từ chính phủ.
- Chạy sang một thành phố khác.
- Hoặc về quê.
Về quê là một quyết định thật khó chịu, với việc sống ở một vùng không điện, không Internet, thì làm sao tôi chịu nỗi. Và tôi đã quyết định phải bỏ nhà qua thành phố khác. Với số BTC, ETH, LUNA, SOL của mình đã mua từ 10 năm trước, tôi cảm thấy không khó khăn để ra quyết định này.
Tôi nghĩ đến việc mua một chiếc xe đạp để đi đến thành phố khác, nhưng vòng quanh nhà 5 cây số, các tiệm xe đạp cũng bị rug-pull như siêu thị. Có vẻ ai cũng đã tính trước tôi về việc đi sang thành phố khác. Lại một lần nữa, thần may mắn mỉm cười với tôi khi còn một chiếc xe đạp cũ không ai ngó tới ở một góc cửa hàng.
“Ủa rồi đi đường nào???” – Tôi tự hỏi bản thân.
Gần 10 năm nay, sáng thức dậy cầm cái điện thoại coi chart, chiều cầm cái điện thoại lướt web, tối cầm cái điện thoại vọc Facebook, mà giờ không mở được Google Map, thì lấy gì đi? Tôi bèn chạy theo dòng người, coi họ đi đâu tôi đi đó.
Ngày 1/11/2030
Sau một tuần lễ đạp xe ròng rã, tôi gần như kiệt sức khi sang thành phố mới. Thì hỡi ôi, ở đây cũng mất điện. Tôi tuyệt vọng gục xuống và khóc.
Lúc này, dù cho BTC có lên 10 tỷ, hay trade thắng cả nghìn phần trăm, kinh nghiệm ra vào chart vô đối, cũng không thể giúp tôi được. Bây giờ không còn là sống nữa, mà là phải sinh tồn.
Tôi nhận ra, việc cắm đầu vào máy tính, ăn đồ đóng hộp chỉ để tìm kèo x10, x50 hay thậm chí x100, cũng chỉ là những kinh nghiệm rác. Kỹ năng sinh tồn của tôi là con số 0, tôi không biết đường đi, tôi không biết cây nào ăn được, cây nào không, nguồn nước nào là an toàn,…
Hôm nay trời mưa lớn, tôi không có chỗ trú thân, và cảm thấy lạnh lắm,…
Ngày 5/11/2030
Không còn quá nhiều người trong đoàn sống sót, họ đã bị đánh gục vì thiếu thức ăn, nước uống. Tôi đã từng chứng kiến một anh đã đưa ra một chiếc ví Ledger chứa 2 BTC chỉ để đổi lấy một ổ bánh mì nguội lạnh. Và dĩ nhiên, deal này đã thất bại.
Lục lại túi, tôi nhận ra mình cũng đã không còn quá nhiều để chia sẻ. À, và có cái điện thoại nữa, chiếc điện thoại Iphone vô cực vừa được ra mắt (vì nhà táo đã quá mệt mỏi với việc thêm số vào) trị giá 1 BTC đã lâu rồi tôi không đụng đến, nay hiện lại trước mắt.
Không thể tin được, thứ mà ngày nào tôi cũng xem như bảo vật, luôn đụng đến đầu tiên khi mở mắt, lại có một ngày bị quên lãng. Cầm điện thoại trên tay, cũng không nhớ nó đã hết pin từ khi nào, tôi chẳng buồn vứt vào sọt rác cho nhẹ túi.
Đến lúc này, tôi đã chính thức đầu hàng, phải ráng một lần nữa về nhà cha tôi ở quê. Trên đường đi, tôi có nhặt được một số mẫu bánh mì, bánh bao bị vứt trên đường, bỏ vào túi và tiếp tục lê lết về quê.
Tôi đã từng nghĩ, Covid xảy ra mười năm trước thật sự là một thảm họa, với nhiều tin tức về F0 liên tục ập đến mỗi ngày. Giãn cách xã hội đúng là một cực hình nặng nề khi suốt ngày ở nhà.
Nhưng không, thế giới không có điện mà tôi đang trải qua, còn tệ hơn rất nhiều lần so với thảm họa năm ấy. Tôi đã nhận ra, mình đã lệ thuộc quá nhiều vào điện.
Bài học từ bông hoa dại
Ngày 10/11/2030
Tròn 1 tháng mất điện, cuối cùng tôi đã đến được vùng quê thanh bình mà trước nay vẫn nghĩ rằng không thể sống được ở đây. Ngồi nghỉ chân trước khi về đến nhà cha, tôi nhìn thấy một bông hoa dại mọc tràn đầy sức sống.
Tôi tự hỏi: “Tại sao bông hoa này đẹp thế?”.
Bởi vì đã nhìn thấy hình ảnh mình trong bông hoa, đó là một hình ảnh cực kì tương phản. Chỉ với năng lượng mặt trời, mặt trăng, mà bông hoa ấy cỏ thể nở rộ một cách xinh đẹp. Còn tôi, tự hào với tài sản, kiến thức tìm hidden gem bao năm, thì giờ đây còn không bằng một bông hoa. Vậy số thời gian bỏ ra 10 năm nay có thật sự xứng đáng?
Nếu trước đây, tôi chấp nhận ăn ít đi một tí, mà bỏ thời gian học thêm về cuộc sống, kĩ năng sinh tồn, thì bây giờ có phải tốt hơn không?
Ngày 11/11/2030
Tôi đã thức dậy trong nhà cha sau một quãng thời gian không tưởng. Và giờ đây, tôi phải bắt đầu một cuộc sống mới với việc học làm nông, đánh cá,…
Ngày 1/1/2031
Thấm thoát đã đến năm mới, và vẫn chưa có điện. Lúc này, tôi chẳng quan tâm lắm đến số tài sản Crypto của mình, mà chỉ nghĩ làm thế nào để đàn gà này lớn nhanh một chút, con heo kia mau hết bệnh,… một cuộc sống thoải mái đầu óc, không bị cay cú vì bị CZ kill long short như ngày nào.
Và tôi cũng chẳng quan tâm khi nào có điện.
Ngày 12/5/2031
Sáng nay, tôi bất ngờ thức dậy vì âm thanh lạ. Chiếc loa phát thanh của xóm đã tắt vì mất điện đột nhiên vang lên, hóa ra đã có điện trở lại. Sau đó là bản tin khẩn thông báo lý do mất điện, đó là do Bão Mặt Trời quét qua trong thời quan rồi gây ảnh hưởng đến điện, giờ đây mọi thứ đã trở lại bình thường.
Mà dù thế nào, thì tôi cũng không còn quan tâm đến nữa…. vì việc đầu tiên tôi làm mỗi ngày không phải là bật điện thoại lên, mà là tận hưởng ngày hôm nay.
Còn bạn thì sao? Bạn sẽ làm gì đầu tiên khi thức dậy?